Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

Tứ Hải bôn ba truyện:Thượng Thiên Hạ Địa Thánh Thủ Thần Y Hải Râu Chữa Bệnh

"Liệt dương bệnh mười phần khỏi bẩy 
Ngủ lều tranh thấu chuyện quan trường"

Lại nói, người khách bụng phệ trán hói nhìn lên đôi mắt của Trịnh Hải, giật mình, thất kinh nghĩ: Không phải người phàm. Nói đoạn thẹn không dám ngẩng lên.
Trịnh Hải bảo: Ngắm qua thì thấy bệnh của bác tuy không đơn giản nhưng đã bộc lộ trên sắc diện. Vấn đề của bác là không phải từ chối chào cờ. Mà là lúc chào lúc không. bất định, không theo ý.
Khách cả kinh bảo: Dạ. Lời bác nói, tôi như vén mây mù thấy được trời xanh. Quả có thế.
Trịnh Hải ôn tồn: Bác đặt tay lên đây ta xem mạch. Cứ nói chuyện bình thường.
Người khách đặt tay lên tấm gối êm. Mặt mũi đầy căng thẳng.
Trịnh Hải bảo: Bệnh đàn ông thì vô cùng. Dương vật có rất nhiều cảnh huống phải giải quyết, trăm vạn dương vật lớn bé, không cái nào giống cái nào.
Khách hói: Dạ… Còn cơ may nào không ạ?
Trịnh Hải: Vấn đề là lúc muốn chào nó không chào. Lúc muốn nó đi ngủ, nó lại đứng bật dậy chào cờ, bảo thế nào cũng không đi ngủ. Đúng không?
Khách hói bảo: Đúng thế. Thật là thần y đời nay.
Trịnh Hải vuốt râu cười lớn nói: Phu nhân của bác muốn nó 12 giờ thì nó lại chỉ 6 giờ, muốn 6 giờ, nó lại ngay thẳng 12 giờ. Thể trạng của bác chưa bị suy kiệt, nhưng khí huyết tan tác nhơ chợ chiều. Cần phải hài hòa trở lại. Tâm bác không nhàn do quá nhiều mưu chước. Yên tâm... Đường quan chức phát rồi... bác sẽ có những ghế to hơn.
Khách hói sợ hãi: Xin cho tôi hỏi một câu ngu độn. Sao thần y biết tôi có đường quan chức rộng mở? Chẳng lẽ xem tướng số cũng có trong y thuật.

Trịnh Hải: Cái này không sách y thuật nào viết lại. Nhưng nhìn bác bụng to trán hói ăn nói khề khà, không quan chức thì là gì? Gáy thì đen, cổ thì trắng ắt  cúi nhiều hơn ngẩng. Ngắm chân mà xem. Quần bác thì mòn bạc hai đầu gối thế kia, ắt hẳn phải lê từ nhà vụ trưởng này đến nhà thứ trưởng trưởng khác… Đại khái thế. Ghế to chắc không tuột khỏi tay bác nay mai. Ta vốn quê mùa thô thỗ không quen những lời đẹp, Bác nghe được thì nghe. Không thì nút tai lại cho kỹ.
Khách hói: Trời. Thực là thượng thiên hạ địa thánh thủ thần tiên hiếm có danh bất hư truyền. Dạ nhưng ghế to cũng chả làm gì khi cái kim của tôi nó cứ chỉ 6 giờ. Với anh em cứ đùa câu:

"Ở nhà chim chết lâm sàng
Ra đường chim lại rộn ràng hát ca"

Mà thực ra thì ở nhà hay ngoài đường thì cũng đều sống dở chết dở.
Tôi đã uống trăm ngàn thứ rượu bổ dương mà vẫn không thể nào linh ứng.
Trịnh Hải cười: Người ta cứ nói vòng vèo để biện minh. Mấy thứ rượu đó chỉ uống cho vui miệng chứ chữa được bệnh thì việc bốc thuốc vô ích sao. Ta sẽ cắt cho bác 3 chén thuốc. Khi chuyển sẽ thấy người nóng hơi khó chịu, có thể đi vệ sinh ra cứt như quân cờ. Đừng lo sau 9 ngày sẽ thấy lạ. Trong quá trình uống thuốc, cứ quan hệ vợ chồng không hạn chế để thực nghiệm và ghi chép kết quả.
Trịnh Hải lấy bút lông đặt bút với đơn thuốc rồng bay phượng múa rồi giao cho gia nhân. Chốc lát, gia nhân bưng ra 3 gói thuốc nhỏ bọc bằng giấy báo.
Khách hói: Xin hỏi một câu ngu độn. Thuốc ít thế này thôi sao thầy ơi?
Trịnh Hải: Thuốc hay cốt ở chỗ đúng đắn chứ bốc thừa ra phỏng có ích gì. Cứ thế cô 3 bát lấy một. Uống hết 9 ngày thì ta xem. Trong khi uống, có gì bần thần thì gọi di động cho ta theo số điện trong tấm thẻ này. Ta thường thích ngao du thiên hạ chứ không ở nhà nên nếu cần hỏi đáp cứ online trên Facebook cũng được. Trên đó ta thường kết bạn với bọn 9x và bọn teen thò lò mũi.
Khách hói: Thầy nhìn một cái thấu tâm can, cũng hổ thẹn khi biết thầy nhìn tôi như nhìn thằng mua quan bán tước...
Trịnh Hải vuốt râu bảo: Với người bốc thuốc thì phải cứu như cứu hỏa chứ không phân biệt sang hèn. Sinh mạng voi đâu có hơn sinh mạng kiến.
Khách sung sướng cúi lạy ra đi, 9 ngày sau, khách trở lại gặp thầy Hải bảo: Thưa thầy. Thuốc của thầy quả là thần dược. Bà xã tôi phấn khởi phừng phừng hát ca suốt cả tuần. Đây là những ghi chép và sơ đồ vẽ về sự tiến bộ.
Trịnh Hải nói: Tốt. Sơ đồ vẽ xấu như ma nhưng vẫn nhìn được. Bác nên bảo lính nó vẽ bằng phần mềm Adobe Illustrator, minh họa thêm biểu tượng vào cho nó sinh động. Xong gửi meo cho ta cũng được để ta lưu vào folder cảm tưởng nhá. Bệnh của bác mười phần đã hết bảy. Ba phần còn lại ta không giải quyết được, vì nó do những âu lo quan trường đem lại. Nếu bác không tu thân thì rối loạn cũ trở về, thuốc tiên vô ích. Bác cần rèn luyện thân thể kết hợp tinh thần buông bỏ thì sinh lực mới có sự kết tinh. Trong thời khắc sinh hoạt vợ chồng, tuyệt đối không nghĩ ngợi các vấn đề vận động phiếu vào ban này bệ nọ.
Khách lậy tạ ra đi. Từ đó khách hay lên Facebook chém gió về các chủ đề tình dục trong hôn nhân với nhiều cái còm có chữ hí hí.Cũng từ khi chữa cái ông quan chức này, đàn ông quan chức kéo đến chật cổng ngõ. Liệt dương nhiều quá. Cũng do tâm thần nhiều tham sân si mà ra cả. Thế mới thấy cái sướng của phó thường dân. Chỉ ít tiền chứ không bao giờ yếu sinh lý. Mỗi bệnh nhân, Hải lại điều trị một cách khác nhau. Vì nguyên nhân từ phủ tạng chả ai giống nhau cả. Bệnh nhân nào cũng chỉ 3 chén thuốc là ngẩng cao đầu, cưong nghị như hỏa tiễn Triều Tiên. Tiếng lành đồn xa. Người hâm mộ đông như châu chấu.
Nhân vật thần y Trịnh Hải được hư cấu ngoài đời thật

Trịnh Hải thường chỉ nhận chữa những bệnh khó. Các bệnh thường thì thầy nào cũng điều trị được nên Hải đẩy bệnh nhân tới các phòng mạch khác. Cũng có người cho rằng Hải chảnh, nhưng Trịnh Hải chỉ thích đọc thơ phú, thổi tiêu sáo qua ngày. Nhưng có bệnh nhân điều thế nào cũng không đi phòng mạch khác. Hải gác tiêu lên kệ, hô gia nhân mở cổng cho vào.
Thấy một người đàn ông ngũ tuần sang trọng, một người con gái bước vào cúi lễ.
Té ra đó là đại gia Nguyễn Hiệp dựng nghiệp xứ Tây Dương về xin chữa cho con gái.
Đại gia Hiệp bảo: Bệnh khó nói lắm ạ. Cô con gái thẹn thùng đỏ mặt không nói gì, chỉ dạ dạ…
Trịnh Hải bảo: Cháu đặt tay lên đây!
Thanh nữ thẹn thùng đặt tay lên gối ruột bằng hoa cúc khô.
Bắt mạch xong, Trịnh Hải bảo: Bệnh của cháu khá hiếm. Từ thuở bé tới tuổi trưởng thành cháu chưa hề có kinh nguyệt.
Thanh nữ bất thần kêu "é" một tiếng rồi vơ cái mẹt thuốc úp lên mặt. Rất là thẹn thùng.
Người cha há mồm kinh hãi: Dạ đúng thế ạ. Từ nhỏ gia đình tôi đã lo lắng. Chờ đến khi cháu có bạn trai thì mới biết dây là bệnh không thể lần lữa mãi...

Trịnh Hải vỗ về cô con gái bảo: Không việc gì phải xấu hổ. Bệnh như con một triệu người có một trường hợp. Chỉ vì không chữa chạy kéo dài, sinh ra thân hình xơ xác như cây khô thiếu nhựa, không thể thụ thai, đừng nói chuyện lấy chồng sinh con, khai hoa nở ngụy...
Thanh nữ lại kêu "é" một tiếng rồi vơ cái mẹt thuốc úp lên mặt. Rất là thẹn thùng.
Đại gia Hiệp rập đầu: Lạy thầy. Nghe danh thầy đã lâu. Nay mới được bái kiến, thật là tôi có mắt như mù không nhìn thấy bậc thần tiên.
Đại gia Hiệp ghé tai Hải thì thầm: Dạ... Chữa được thì mới cưới được chồng. Hiện bạn trai của cháu không hề biết việc này. Lành bệnh được thì là cái ân lớn lắm. Gia đình tôi xin báo đáp bao nhiêu cũng không dám tiếc…
Trịnh Hải vuốt râu bảo: Việc này hệ trọng đời người, Ta nhận vì khó ai chữa được. nay ta cắt cho 3 chén thuốc, sau một tháng trở lại đây xem thế nào. Nếu buồn  buồn muốn tìm hiểu thêm thì cứ bật máy tính, vào trang www.tuhai.com.vn tìm hiểu thêm thông tin cập nhật hàng ngày. Ta không chảnh, vẫn thích kết bạn với các bạn mọi miền tổ quốc, yêu màu tím, ghét giả dối. Nếu cần gặp gấp thì có thể tìm qua CLB Vespa Hà Nội hoặc CLB xe JEEP nhá.
Đại gia và con gái rạng rỡ cười như nghé.
Muốn biết bệnh cô gái có chữa được không, xem hồi sau sẽ rõ.
(Chú ý: Truyện viết hơi trào lộng kiểu 3 hư bảy thực, 7 phần chuyện kể trên đây là sự kiện chữa bệnh có thật ở ngoài đời, do người viết là bạn của nhân vật chính)

Nguyễn Lê Tâm 26 - 2 - 2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét