Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

Tứ Hải bôn ba truyện: Thần Y Hải Râu và Bằng Hữu

Bằng Hữu của Hải đông lắm. Đều là người tài trong thiên hạ. Có người khách lạ nghe tiếng Hải bèn lên kinh đô, tìm đến thăm tư gia. Hình dáng phong độ phi phàm nhưng ăn mặc giống tay bán dưa lê xe thồ, áo cháo lòng, quần vặn lò xo. Người này trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, khiến ai cũng phải đến ngó dung nhan. Hỏi xem ai thì đó là Nguyễn Khánh. Dòng dõi Nguyễn Khánh đời đời làm quan lại nhà Nguyễn, cụ của Khánh là nhà yêu nước, Hoàng Giáp Nguyễn Thượng Hiền nhiều công lớn, được vua Thành Thái cấp cho thái ấp. Tên cụ nay được đặt tên cho một dãy phố ở kinh đô. Tuy vậy, Nguyễn Khánh chẳng muốn ôm lấy quá khứ nên bỏ nhà ngao du thiên hạ. Hải nói chuyện với người ấy thấy hợp. Từ đó hai người thành tri kỉ hay ngao du khắp Bắc Trung Bộ.

Hình dung Khánh cổ quái. Trán cao, răng chìa, ăn đu đủ không cần thìa nên giang hồ tôn vinh là Khánh Chìa. Khánh rất tự hào về dung mạo của mình. Quái nhân thì phải đi với dị tướng. Nhưng thú vui này biến mất khi Khánh lấy vợ khi đã xế tứ tuần. Trước khi lấy vợ, Khánh đầu tư 200 nghìn thuê nha sĩ trồng hẳn hàm răng mới đẹp như ngô non. Chỉ để chụp ảnh cưới mà thôi.
Nguyễn Khánh trí tuệ siêu phàm, học một biết mười. Thi đại học đã khó, nhưng đã thi là đỗ. Đã thế, cứ liên tiếp đỗ 3 trường. Có điều Khánh học dở dang rồi bỏ cả ba vì thấy chất lượng thầy kém quá. Các thầy của trường toàn kéo đến hỏi Khánh về kiến thức. Khánh không giấu. Bao nhiêu kiến thức đều đêm dạy các thầy cả.
Trên giảng đường, Khánh chỉ ngồi vẽ bậy và nghĩ ngợi. Có lần đang giảng về thơ, thầy muốn nói về khả năng ứng tác nhanh chóng của một nhà thơ hàng đầu Việt Nam. Ông có thể ngắm con chó mà sinh tình nảy thi hứng được. Khánh bực mình bảo thơ thế này thì ai chả làm được. Thầy thách. Khánh bảo: Em làm ngay, thầy mất gì em mới làm. Thầy bảo: Cậu mà ứng tác được tớ bái cậu làm sư phụ.
Thầy chỉ con ruồi trên kính bảo: Cậu làm thơ về con ruồi xem nào!
Khánh đi lững thững dăm bước rồi đọc:

Ơ kìa có một con ruồi...
Bay vào lọ mực đầu đuôi dính đầy
Trong tay sẵn có cành cây
Thò vào ngoáy phát, đưa ngay ra ngoài

Cả lớp vỗ tay rầm rầm.

Thầy giáo sầm mặt bảo: Còn gì nữa không?
Khánh bảo: Thích đến đâu, đọc đến đấy. Nếu thầy đủ sức nghe, em đọc đến đêm luôn. Rồi Khánh ngửa mặt nhìn quạt trần, ngâm nga:

Con ruồi bé thế mà tài
Năm đấy một tý lại nhoai lên bàn
Trong tay sẵn chiếc gạt tàn
Cha đập một phát xuống bàn con ơi
Thương thay số phận con ruồi
Bị đập một phát đầu đuôi chẳng còn.

Thầy bảo: Thôi, không phải đọc nữa!
Khánh bảo: Em xin đọc tiếp!
Thầy gạt đi: Cậu là bậc kỳ tài trong thiên hạ. Chỉ một con ruồi mà khái quát như số phận con người vậy. Rất than khóc, rất nhân văn.  Sao cậu chưa vào Hội Nhà văn?
Khánh cười lớn bỏ đi.
Từ đấy, các thầy không dám xem thường học sinh nữa. Giảng bài có trách nhiệm hơn.

Có thời Khánh cũng đi khai thác vàng. Khánh không nỗ lực đào bới mà mua lại đất đã lọc hết vàng cám để dùng điện phân mà lấy vàng. Khánh có thế mạnh là rất giỏi về hóa thuật. Với mỗi một mẫu đất, Khánh có thể nghĩ ra 20 cách lấy vàng khác nhau. Khánh lấy vàng dễ như mở vòi nước máy. Dân khai thác kinh sợ bái Khánh làm sư phụ. Vài thầy cũ Khánh cũng bỏ trường đi khai thác vàng. Khi nào bí quá lại gói mẫu đất vượt hàng trăm cây số tìm Khánh Khánh để xin phương cách điện phân lấy vàng. Đi đến đâu, Khánh cũng được chào đón như đón nguyên thủ.
Tuy vậy, Khánh cũng không say đắm vàng. Châu báu trong gầm trời này cũng là phù du như ong bướm cả. Trong quãng đời ngao du, Khánh kinh ngạc trước các bài thuốc nam chữa bệnh dân gian. Thế là Khánh tìm các cuốn sánh nổi tiếng của Tuệ Tĩnh, Hải thượng Lãn Ông và học thuyết âm dương – ngũ hành về nghiền ngẫm. Khánh hơn người ở cách đọc sách.
Có 3 cách đọc sách:
Cách thứ nhất: Không hiểu sách nói gì
Cách thứ hai: Hiểu hết sách nói gì
Cách thứ ba: Hiểu hết những điều sách không viết.

Khánh dành 1 tháng đọc thuyết âm dương ngũ hành, Kinh dịch, và các pho sách cổ quan trọng. Đọc xong cho sách luôn. Hỏi sao không giữ lại đọc tiếp? Khánh bảo đọc một lần nhập tâm nhớ cả. Giữ sách thì khác nào chôn kiến thức. Kiến thức vốn là của thiên hạ, phải trả về cho thiên hạ. Sau Khánh thường dậy các môn này ứng dụng trong y thuật và được giới đông y sợ hãi.
Cũng vì thế mà Khánh và Hải tâm đầu ý hợp. Gặp gỡ như rồng gặp mây. Hai người nói chuyện thuốc thang, kinh mạch, huyệt đạo, thâu đêm suốt sáng không biết chán.

Khánh và Hải đã chữa cho một số bệnh nhân trong tình trạng bệnh viện giả về, gia đình lo tang lễ, bỗng sống lại khỏe re. Bệnh nhân về chữa thầy Hải từ những vùng rất xa khắp Bắc và Trung bộ. Bệnh thì nhiều, đặc biệt nặng là các bệnh về phủ, tạng, ung bướu, khi gặp thuốc của thầy đều chuyển mà khỏi. Sau Hải nghiên cứu sâu về thuật châm cứu thì tác dụng trị bệnh thêm phần thần diệu, một số bệnh chuyển trông thấy sau lần châm đầu tiên. Những bệnh lạ ít người để tâm như bệnh phụ nữ, sinh lý đàn ông nếu gặp tay thầy thì cũng phục hồi nhanh cứ phần phật như cờ gặp gió.Nghe tiếng lương y Trịnh Hải có tài lạ, nhiều người đã tìm đến cầu may. Cũng có người bán tín bán nghi. 
Một buổi tối có tiếng xôn xao ngoài ngõ. Cho gọi vào thì ra có vị quan bụng to trán hói vào nói rằng: Nếu thầy cam đoan chữa được bệnh liệt dương thì sẽ kính thầy vàng trăm lạng. 
Trịnh Hải bảo: Chớ thách đố trò trẻ con. Bác không tin thì bệnh khó chuyển. Không thể dùng vàng mà hết bệnh.
Muốn biết bệnh liệt dương có chữa được không. Xem hồi sau sẽ rõ.
(Còn tiếp)
Nguyễn Lê Tâm 21 - 2 - 2012

Tứ Hải bôn ba truyện:Thượng Thiên Hạ Địa Thánh Thủ Thần Y Hải Râu Chữa Bệnh

"Liệt dương bệnh mười phần khỏi bẩy 
Ngủ lều tranh thấu chuyện quan trường"

Lại nói, người khách bụng phệ trán hói nhìn lên đôi mắt của Trịnh Hải, giật mình, thất kinh nghĩ: Không phải người phàm. Nói đoạn thẹn không dám ngẩng lên.
Trịnh Hải bảo: Ngắm qua thì thấy bệnh của bác tuy không đơn giản nhưng đã bộc lộ trên sắc diện. Vấn đề của bác là không phải từ chối chào cờ. Mà là lúc chào lúc không. bất định, không theo ý.
Khách cả kinh bảo: Dạ. Lời bác nói, tôi như vén mây mù thấy được trời xanh. Quả có thế.
Trịnh Hải ôn tồn: Bác đặt tay lên đây ta xem mạch. Cứ nói chuyện bình thường.
Người khách đặt tay lên tấm gối êm. Mặt mũi đầy căng thẳng.
Trịnh Hải bảo: Bệnh đàn ông thì vô cùng. Dương vật có rất nhiều cảnh huống phải giải quyết, trăm vạn dương vật lớn bé, không cái nào giống cái nào.
Khách hói: Dạ… Còn cơ may nào không ạ?
Trịnh Hải: Vấn đề là lúc muốn chào nó không chào. Lúc muốn nó đi ngủ, nó lại đứng bật dậy chào cờ, bảo thế nào cũng không đi ngủ. Đúng không?
Khách hói bảo: Đúng thế. Thật là thần y đời nay.
Trịnh Hải vuốt râu cười lớn nói: Phu nhân của bác muốn nó 12 giờ thì nó lại chỉ 6 giờ, muốn 6 giờ, nó lại ngay thẳng 12 giờ. Thể trạng của bác chưa bị suy kiệt, nhưng khí huyết tan tác nhơ chợ chiều. Cần phải hài hòa trở lại. Tâm bác không nhàn do quá nhiều mưu chước. Yên tâm... Đường quan chức phát rồi... bác sẽ có những ghế to hơn.
Khách hói sợ hãi: Xin cho tôi hỏi một câu ngu độn. Sao thần y biết tôi có đường quan chức rộng mở? Chẳng lẽ xem tướng số cũng có trong y thuật.

Trịnh Hải: Cái này không sách y thuật nào viết lại. Nhưng nhìn bác bụng to trán hói ăn nói khề khà, không quan chức thì là gì? Gáy thì đen, cổ thì trắng ắt  cúi nhiều hơn ngẩng. Ngắm chân mà xem. Quần bác thì mòn bạc hai đầu gối thế kia, ắt hẳn phải lê từ nhà vụ trưởng này đến nhà thứ trưởng trưởng khác… Đại khái thế. Ghế to chắc không tuột khỏi tay bác nay mai. Ta vốn quê mùa thô thỗ không quen những lời đẹp, Bác nghe được thì nghe. Không thì nút tai lại cho kỹ.
Khách hói: Trời. Thực là thượng thiên hạ địa thánh thủ thần tiên hiếm có danh bất hư truyền. Dạ nhưng ghế to cũng chả làm gì khi cái kim của tôi nó cứ chỉ 6 giờ. Với anh em cứ đùa câu:

"Ở nhà chim chết lâm sàng
Ra đường chim lại rộn ràng hát ca"

Mà thực ra thì ở nhà hay ngoài đường thì cũng đều sống dở chết dở.
Tôi đã uống trăm ngàn thứ rượu bổ dương mà vẫn không thể nào linh ứng.
Trịnh Hải cười: Người ta cứ nói vòng vèo để biện minh. Mấy thứ rượu đó chỉ uống cho vui miệng chứ chữa được bệnh thì việc bốc thuốc vô ích sao. Ta sẽ cắt cho bác 3 chén thuốc. Khi chuyển sẽ thấy người nóng hơi khó chịu, có thể đi vệ sinh ra cứt như quân cờ. Đừng lo sau 9 ngày sẽ thấy lạ. Trong quá trình uống thuốc, cứ quan hệ vợ chồng không hạn chế để thực nghiệm và ghi chép kết quả.
Trịnh Hải lấy bút lông đặt bút với đơn thuốc rồng bay phượng múa rồi giao cho gia nhân. Chốc lát, gia nhân bưng ra 3 gói thuốc nhỏ bọc bằng giấy báo.
Khách hói: Xin hỏi một câu ngu độn. Thuốc ít thế này thôi sao thầy ơi?
Trịnh Hải: Thuốc hay cốt ở chỗ đúng đắn chứ bốc thừa ra phỏng có ích gì. Cứ thế cô 3 bát lấy một. Uống hết 9 ngày thì ta xem. Trong khi uống, có gì bần thần thì gọi di động cho ta theo số điện trong tấm thẻ này. Ta thường thích ngao du thiên hạ chứ không ở nhà nên nếu cần hỏi đáp cứ online trên Facebook cũng được. Trên đó ta thường kết bạn với bọn 9x và bọn teen thò lò mũi.
Khách hói: Thầy nhìn một cái thấu tâm can, cũng hổ thẹn khi biết thầy nhìn tôi như nhìn thằng mua quan bán tước...
Trịnh Hải vuốt râu bảo: Với người bốc thuốc thì phải cứu như cứu hỏa chứ không phân biệt sang hèn. Sinh mạng voi đâu có hơn sinh mạng kiến.
Khách sung sướng cúi lạy ra đi, 9 ngày sau, khách trở lại gặp thầy Hải bảo: Thưa thầy. Thuốc của thầy quả là thần dược. Bà xã tôi phấn khởi phừng phừng hát ca suốt cả tuần. Đây là những ghi chép và sơ đồ vẽ về sự tiến bộ.
Trịnh Hải nói: Tốt. Sơ đồ vẽ xấu như ma nhưng vẫn nhìn được. Bác nên bảo lính nó vẽ bằng phần mềm Adobe Illustrator, minh họa thêm biểu tượng vào cho nó sinh động. Xong gửi meo cho ta cũng được để ta lưu vào folder cảm tưởng nhá. Bệnh của bác mười phần đã hết bảy. Ba phần còn lại ta không giải quyết được, vì nó do những âu lo quan trường đem lại. Nếu bác không tu thân thì rối loạn cũ trở về, thuốc tiên vô ích. Bác cần rèn luyện thân thể kết hợp tinh thần buông bỏ thì sinh lực mới có sự kết tinh. Trong thời khắc sinh hoạt vợ chồng, tuyệt đối không nghĩ ngợi các vấn đề vận động phiếu vào ban này bệ nọ.
Khách lậy tạ ra đi. Từ đó khách hay lên Facebook chém gió về các chủ đề tình dục trong hôn nhân với nhiều cái còm có chữ hí hí.Cũng từ khi chữa cái ông quan chức này, đàn ông quan chức kéo đến chật cổng ngõ. Liệt dương nhiều quá. Cũng do tâm thần nhiều tham sân si mà ra cả. Thế mới thấy cái sướng của phó thường dân. Chỉ ít tiền chứ không bao giờ yếu sinh lý. Mỗi bệnh nhân, Hải lại điều trị một cách khác nhau. Vì nguyên nhân từ phủ tạng chả ai giống nhau cả. Bệnh nhân nào cũng chỉ 3 chén thuốc là ngẩng cao đầu, cưong nghị như hỏa tiễn Triều Tiên. Tiếng lành đồn xa. Người hâm mộ đông như châu chấu.
Nhân vật thần y Trịnh Hải được hư cấu ngoài đời thật

Trịnh Hải thường chỉ nhận chữa những bệnh khó. Các bệnh thường thì thầy nào cũng điều trị được nên Hải đẩy bệnh nhân tới các phòng mạch khác. Cũng có người cho rằng Hải chảnh, nhưng Trịnh Hải chỉ thích đọc thơ phú, thổi tiêu sáo qua ngày. Nhưng có bệnh nhân điều thế nào cũng không đi phòng mạch khác. Hải gác tiêu lên kệ, hô gia nhân mở cổng cho vào.
Thấy một người đàn ông ngũ tuần sang trọng, một người con gái bước vào cúi lễ.
Té ra đó là đại gia Nguyễn Hiệp dựng nghiệp xứ Tây Dương về xin chữa cho con gái.
Đại gia Hiệp bảo: Bệnh khó nói lắm ạ. Cô con gái thẹn thùng đỏ mặt không nói gì, chỉ dạ dạ…
Trịnh Hải bảo: Cháu đặt tay lên đây!
Thanh nữ thẹn thùng đặt tay lên gối ruột bằng hoa cúc khô.
Bắt mạch xong, Trịnh Hải bảo: Bệnh của cháu khá hiếm. Từ thuở bé tới tuổi trưởng thành cháu chưa hề có kinh nguyệt.
Thanh nữ bất thần kêu "é" một tiếng rồi vơ cái mẹt thuốc úp lên mặt. Rất là thẹn thùng.
Người cha há mồm kinh hãi: Dạ đúng thế ạ. Từ nhỏ gia đình tôi đã lo lắng. Chờ đến khi cháu có bạn trai thì mới biết dây là bệnh không thể lần lữa mãi...

Trịnh Hải vỗ về cô con gái bảo: Không việc gì phải xấu hổ. Bệnh như con một triệu người có một trường hợp. Chỉ vì không chữa chạy kéo dài, sinh ra thân hình xơ xác như cây khô thiếu nhựa, không thể thụ thai, đừng nói chuyện lấy chồng sinh con, khai hoa nở ngụy...
Thanh nữ lại kêu "é" một tiếng rồi vơ cái mẹt thuốc úp lên mặt. Rất là thẹn thùng.
Đại gia Hiệp rập đầu: Lạy thầy. Nghe danh thầy đã lâu. Nay mới được bái kiến, thật là tôi có mắt như mù không nhìn thấy bậc thần tiên.
Đại gia Hiệp ghé tai Hải thì thầm: Dạ... Chữa được thì mới cưới được chồng. Hiện bạn trai của cháu không hề biết việc này. Lành bệnh được thì là cái ân lớn lắm. Gia đình tôi xin báo đáp bao nhiêu cũng không dám tiếc…
Trịnh Hải vuốt râu bảo: Việc này hệ trọng đời người, Ta nhận vì khó ai chữa được. nay ta cắt cho 3 chén thuốc, sau một tháng trở lại đây xem thế nào. Nếu buồn  buồn muốn tìm hiểu thêm thì cứ bật máy tính, vào trang www.tuhai.com.vn tìm hiểu thêm thông tin cập nhật hàng ngày. Ta không chảnh, vẫn thích kết bạn với các bạn mọi miền tổ quốc, yêu màu tím, ghét giả dối. Nếu cần gặp gấp thì có thể tìm qua CLB Vespa Hà Nội hoặc CLB xe JEEP nhá.
Đại gia và con gái rạng rỡ cười như nghé.
Muốn biết bệnh cô gái có chữa được không, xem hồi sau sẽ rõ.
(Chú ý: Truyện viết hơi trào lộng kiểu 3 hư bảy thực, 7 phần chuyện kể trên đây là sự kiện chữa bệnh có thật ở ngoài đời, do người viết là bạn của nhân vật chính)

Nguyễn Lê Tâm 26 - 2 - 2013

HOÀNG ĐẾ NỘI KINH

HOÀNG ĐẾ NỘI KINH

THƯỢNG CỐ THIÊN CHÂN LUẬN
Hoàng Đế Nội Kinh tên đầy đủ là Hoàng Đế Nội Kinh Tố Vấn là một trong Tứ Đại Kỳ Thi Đông Phương. Sánh ngang cùng các tác phẩm Chu Dịch, Mai Hoa Dịch, và Đạo Đức Kinh. Tác phẩm kinh điển này được coi như công trình lý luận hàng đầu của nền y học Đông Phương. Từ xưa các danh y nổi tiếng như: Hoa Đà, Biển Thước, Y Doãn, Hải Thượng Lãng Ông, Tuệ Tĩnh đều coi đây là cuốn sách gối đầu giường hỗ trợ đắc lực trong việc nghiên cứu chẩn trị, bổ tả, liệu dược bệnh nhân và truyền dạy cho môn sinh đệ tử. Cho đến ngày nay bộ sách quý giá này vẫn được sử dụng trong thực tế lâm sàng.

Nội dung cuốn sách chia làm nhiều bài khác nhau. Mỗi bài đều trình bày thành hai phần: phần nội dung chủ yếu tóm tắt các vần đề trọng tâm sẽ trình bày và phần dịch nghĩa. Thông qua những cuộc đối thoại hỏi đáp giữa vị hoàng đế Cao Minh và nhân vật Kỳ Bá một ngự y nổi tiếng của triều đình. Cuốn sách cung cấp cho người đọc nhiều kiến thức quý giá về các căn bệnh, nguyên nhân phát sinh, biểu hiện phương pháp chẩn đoán, cách chữa trị, phòng ngừa, vai trò tác dụng tích cực của thuật dưỡng sinh, trị liệu bằng thuật kim châm, sự liên quan giữa kinh mạch và ngũ tạng, quan hệ của thời tiết bốn mùa và ngũ tạng v.v. Tóm lại Hoàng Đế Nội Kinh Tố Vấn được các nhà nghiên cứu cho là xuất hiện vào thời Xuân Thu Chiến Quốc tức là Tiền Tần lại ghi nhận dấu ấn của Hà Đồ,  khi lý giải những vấn đề cơ sở lý luận trong đông y. Hoàng Đế Nội Kinh Tố Vấn Hợp Chú do hai tác giả Trương Ân Am và Mã Nguyên Đại hiệp soạn chú dịch.
Năm xưa tôi có duyên theo học ngành Đông Y được quý Thầy chỉ dạy nhiều bài học thật bổ ích, trong đó có bộ Hoàng Đế Nội Kinh, Y Tông Kim Giám v.v. bằng nguyên bảng Hán Văn. Nay xin biên soạn và dịch lại một vài phần trong bộ Hoàng Đế Nội Kinh Tố Vấn từ bản chính văn ra thành thể thơ lục bát. Mục đích là để tự mình ôn luyện lại những bài học quý giá của các danh y thạc đức và sau nữa là để chia sẽ với những ai ham học. Rừng nho bể thánh mênh mông cao diệu kính nguyện các bậc Thầy thương xót chỉ dạy thật nhiều cho học trò. Mong thay! Mong thay!
Hoàng Đế Nội Kinh
Hoàng Đế hỏi Kỳ Bá rằng
Nghe người thượng cổ thọ hằng bách niên
Xuân Thu hình thể vẹn nguyên
Mà trong động tác không truyền nhân nay
Người nay bán kỷ đã suy
Cuộc đời ngay vậy mất đi phẩm nào
Đáp rằng thượng cổ nhân cao
Kỳ hình dị tướng tâm bào rỗng không
Đạo cao đức rộng kỳ công
Tâm không tà khúc, chí không ganh hờn
Cho nên nguồn thiếu âm dương
Không điều súc kết tuổi đương thọ trường
Mà nguồn pháp hải nguyên dương
bởi do ăn uống bình thường mà nên
Nơi ăn chốn ở thường xuyên
Không sầm uất lắm, chẳng khiên lao phiền
Tánh linh thuần hóa nối truyền
Nghìn năm tên tuổi sang hèn xá chi
Người nay hình thể nhứt thì
Tham ăn, ham uống lắm khi ganh hờn
Tham lam, ham muốn lắm cơn
Âm dương đảo lộn giả chơn thất điều
Làm cho tuổi thọ giảm nhiều
Tinh hao khí kiệt mọi điều đáng thương
Thân hình chẳng nở bình thường
Mà nguồn thần trí cũng thương tổn nhiều
Ham điều dục vọng tâm kiêu
Dùng thuốc kích thích để yêu chuộng tình
Chốn ở cũng muốn linh đình
Việc ăn cũng muốn cho mình cao lương
Thế nên thích khẩu xung trường
Thuốc không dụng dược kỳ phương pháp đầu
Hướng về thánh nhân thỉnh cầu
Ngừa khi chưa bệnh mới âu vẹn toàn
Đã khi bệnh tật đeo mang
Dù trị lành lặng cũng tan nát vì
Cũng như trị quốc một thì
Trị khi chưa loạn cần gì phải mơ
Sau khi bệnh đã truyền cơ
Mới dùng thuốc trị mù mờ khó thay
Ví như thèm trái trồng cây
Khát nước đào giếng thiệt rày muộn thay
Dụng dược trị bệnh cho hay
Cũng như cứu hỏa gấp ngay chớ chày

- Chú Tiểu Ngu Nhân -

Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

Mẹ yêu con

Con biết “Mẹ yêu Con” khi hay tin con đang lớn dần trong cơ thể mẹ. Khi trái tim con và mẹ cùng chung nhịp đập. Mẹ đã rất thận trọng, gìn giữ và chăm sóc con bằng cả trái tim yêu thương để trong suốt 9 tháng 10 ngày cho con nhìn thấy bình minh của cuộc sống. Mẹ đã ôm trọn con vào lòng, đặt lên má con nụ hôn thật sâu với một cảm xúc dâng trào khó tả. Mẹ đã khóc – những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc.

Mẹ yêu con
Con biết Mẹ yêu Con, khi con lên 5 tuổi mẹ đã thức trắng đêm vì sợ con tỉnh giấc, cơn sốt cứ đeo bám con suốt mấy ngày mà vẫn chưa dứt, mẹ lo lắng đến gầy dộc cả người, mọi người vào viện thăm con đều lo lắng cho cả con và mẹ.

Con biết Mẹ yêu con khi dùng roi quất vào mông con thật nhiều cái làm con đau điếng và sưng tấy lên vì tội nói dối mẹ trốn học đi chơi. Lúc đó con đau lắm, con khóc và giận mẹ thật nhiều. Nhưng hôm sau khi tắm cho con nhìn thấy nhiều vết lần đó mẹ đã ôm con vào lòng và khóc. Lúc đó con mới thấy hối hận và hiểu ra rằng mẹ còn đau hơn con gấp trăm ngàn lần.

Con biết Mẹ yêu con khi con chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học, mẹ đã làm hết mọi công việc và luôn dành cho con thời gian để ôn bài. Đêm đến trước ngày thi mẹ dặn con phải đi ngủ thật sớm , trong lúc con đang ngon giấc thì mẹ lại thao thức vì lo không biết ngày mai con sẽ làm bài thi ra sao. Sáng hôm đó mẹ đã dậy thật sớm chuẩn bị cho con bữa sáng rồi sau đó đưa con đến tận cổng trường nơi con dự thi. Mẹ lặng lẽ, hồi hộp, lo lắng ngồi chờ con giữa cái nắng chói chang của mùa hạ, nhưng sự mệt nhọc tan biến nhanh khi mẹ nhìn thấy con bước ra từ phòng thi.

Con biết Mẹ yêu con ngay cả khi con thất bại. Con đã thi rớt đại học. Con biết mẹ cũng buồn lắm nhưng mẹ lại không trách mắng mà ngược lại luôn ở bên cạnh an ủi, động viên để con vượt qua “vất ngã đầu đời”. Con đã lựa chọn vào học một trường Cao đẳng theo đúng ngành mà con yêu thích và mẹ là người đầu tiên đứng ra ủng hộ cho quyết định của con.

Con biết Mẹ yêu con , ngày con chính thức trở thành một cô sinh viên mẹ đã cầm tay con và nói: “ Con đường để đi tới đích nếu không thể đi theo con đường thẳng thì con hãy can đảm bước đi trên con đường vòng, hẳn con đường ấy sẽ dài hơn, nhiều trông gai thử thách nhưng con sẽ trưởng thành hơn” và con hãy nhớ “ Sự trưởng thành của mỗi con người không chỉ đánh dấu bằng những thành công mà cả thất bại nữa”.
Đã 23 năm trôi qua câu nói “ Mẹ yêu Con” chẳng bao giờ mẹ nói ra hay viết thành lời, nhưng trong trái tim con, con đã nghe, đã nhìn và cảm nhận được câu nói đó . Bởi chính mẹ đã cho con hiểu sự hy sinh có bao giờ được cất lên thành lời.

Minh Nguyễn

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Sống đủ để là chính mình

Đủ tự tin với những gì mình đang có, để được tiếp thêm động lực hoàn thành tốt mọi thứ, để khẳng định bản thân…

“Đủ” để tránh những lúc ta cảm thấy tự ti với chính mình.
Sống đủ để là chính mình

Cũng như “đủ” để biết mình là ai và mình đang đứng ở đâu, để không tự kiêu với tất cả.

Đủ mạnh mẽ để tự vực mình đứng lên sau khi ngã và gắng sức vượt qua mọi khó khăn.

Một trái tim quá yếu mềm sẽ khiến bản thân mệt nhoài sau mỗi lần ngã gục và không còn đủ sức để đứng dậy mà bước tiếp. Mọi nỗi đau, mọi thất bại, mọi sự tuyệt vọng chỉ là một điểm dừng chân bé nhỏ trên suốt một chặng đường dài. Nếu muốn đặt chân đến điểm cuối của con đường, chúng ta sẽ phải tự mình bước đi, và đi với một trái tim đủ sức.

Đủ vị tha để ngắm nhìn cuộc sống với một ánh mắt lạc quan.

Cuộc đời này sẽ quá dài với những toan tính và bon chen, và sẽ quá ngắn ngủi với sự chân thành cùng những điều giả dối nếu bạn nhìn nó dưới con mắt của một kẻ không biết đến thứ tha. Nên hay thử một lần mỉm cười và rộng lòng với những con người đã cúi đầu nhận lỗi, bạn sẽ thấy cuộc đời này vẫn đẹp biết bao…

Đủ hoài bão để sống trọn cuộc đời mình với những giấc mơ, để không phí hoài hay dang dở con đường của chính mình với những tháng ngày không mục đích.

Bàn chân vô định có thể sẽ khiến bạn đi lạc, rất dài và sẽ rất xa… nhưng những ước mơ không bị từ bỏ có thể đưa bạn trở lại. Có lẽ ai cũng đang sống cho mình một cuộc sống với nhiều những ước mong, nhưng hãy biết “đủ” để không tự đưa mình quay về với rất nhiều ảo vọng…

Đủ niềm tin để tự vẽ màu hồng cho bức tranh cuộc sống dù những mảng xám có nhiều đến bao nhiêu.

Đủ màu sắc để không bị trộn lẫn với bất kì một ai đó khác…

Đủ nhạy cảm để trái tim mình không dễ bị tổn thương…

Đủ tinh tế để không vô tâm và hững hờ trước cuộc sống…

Sống đủ để là mình, là chính bản thân mình chứ không phải để trở thành người khác!

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

NHỮNG TRỤC TRẶC TRONG QUÁ TRÌNH PHÁT TRIỂN SINH DỤC

Các cụ tổ của chúng ta có hệ cơ khá khỏe trong thành bìu. Nhờ vậy, họ có thể thót bụng, kéo tinh hoàn lên sát bụng rất nhanh. Đến thế hệ chúng ta, khả năng vận động này chỉ còn lại rất ít. Một số thanh niên khỏe mạnh hiện vẫn giữ được khả năng đó: Họ “giấu” tinh hoàn đi rất nhanh như một phản xạ tự nhiên mỗi khi sợ hãi, gặp lạnh hoặc khi bị kích thích ở vùng háng.

Nhưng cũng cần nói ngay rằng, nếu một cậu bé 10 tuổi có khả năng này thì phải đưa cậu tới ngay bệnh viện. Ở lứa tuổi này, hai tinh hoàn bắt đầu to nhanh. Những cú trượt lên bụng như vậy sẽ làm chúng chậm lớn. Khi bé còn là bào thai, hai tinh hoàn nằm ở vùng khoang bụng. Chỉ gần tới ngày ra đời, chúng mới tụt xuống bìu. Khi mới sinh, cậu bé của chúng ta có thể thiếu một, thậm chí cả hai hòn. Nhưng không sao, hãy chờ xem! Một vài tháng sau, chúng sẽ tụt dần xuống chỗ quy định. Tất nhiên, nếu tới 2 tuổi mà tinh hoàn vẫn chưa xuống hết thì bé cần có sự can thiệp của bác sĩ.

Khi con trai lên hai tuổi, bố mẹ phải kiểm tra xem phần da quy đầu cậu bé có lỏng không, có khả năng tụt trở lại, để lộ cái nõn tù bên trong hay không. Nếu có thì từ tuổi thứ ba trở đi, mỗi khi tắm cho cậu bé, cha mẹ cần phải rửa cái phần da đó. Cũng từ ba tuổi, cha mẹ phải thường xuyên nhắc nhở để cậu nhớ rằng, rửa bao quy đầu là một công việc vệ sinh bắt buộc, một nhiệm vụ phải làm suốt cả đời người. Bởi vì gần tới tuổi dậy thì, các cậu đã có thể có tinh trùng. Nếu không rửa sạch thường xuyên, bao quy đầu sẽ là nơi phân hủy của tinh dịch ứa ra ngoài. Các chàng trai trống non đó có thể bị viêm nhiễm, đau đớn. Vì vậy, dù chưa có tinh dịch thì việc rửa bao quy đầu vẫn là một công việc vệ sinh bắt buộc đối với tất cả các “đấng mày râu” tương lai.

Có trường hợp bao quy đầu không cơ động do bị phimodip (một hiện tượng bẩm sinh do phần dưới của bao quy đầu quá hẹp), hoặc kết dính bẩm sinh (da trong của bao quy đầu kết dính với đầu chim). Điều này không đáng lo ngại, vì đó chỉ là hiện tượng phát triển chậm hoặc không đồng bộ của các cơ quan sinh dục thời kỳ bào thai. Nhất thiết không được cố nặn bao quy đầu, chỉ nên mơn nhẹ trong nước mỗi khi tắm.
Tuy “bệnh” phimodip và “kết dính” không có gì đáng lo ngại nhưng bao quy đầu của cậu bé cần được xử lý trước khi cậu cắp sách tới trường. Sau khi kiểm tra cụ thể, bác sĩ nhi khoa sẽ cho biết cần thanh toán vào thời kỳ nào. Thông thường, bao quy đầu nếu hẹp chỉ là hẹp một phần, khi giải phóng nó khỏi đầu chim thì cần co kéo trong nước sạch. Nếu thấy đau thì nên hỏi bác sĩ để có một thứ thuốc mỡ thích hợp. Nhiều cậu bé đã lên 10 tuổi mà vẫn không biết rằng bao quy đầu có thể vận động qua lại được ở đầu chim. Đó là lỗi của cha mẹ, họ đã không biết rửa bao quy đầu cho con. Và cũng chính vì vậy mà họ không phát hiện được những khuyết tật bẩm sinh của cậu bé.

Đối với các bé gái, mặc dù bộ phận sinh dục ngoài được bố trí, sắp xếp chu đáo và an toàn hơn so với các chàng trai, nhưng chúng cũng đòi hỏi sự chăm sóc thường xuyên và sớm sủa. Cơ quan sinh dục phụ nữ phát triển mạnh vào tuổi dậy thì, nhưng ngay trong thời thơ ấu vẫn có thể bị nhiễm bệnh.

Bệnh thường gặp ở các cô bé là chảy mủ. Thật ra, đây không phải bệnh mà là một triệu chứng viêm nhiễm ở phần ngoài âm hộ. Nguyên nhân là vệ sinh thân thể không đúng quy cách, đồ lót bẩn, có giun sán, có dị vật trong âm đạo hoặc sa ruột thừa. Đôi khi, hiện tượng chảy mủ xuất hiện sau khi bé gái bị ốm (chẳng hạn sau khi viêm họng). Nếu không chữa dứt điểm, để tình trạng này kéo dài tới tuổi trưởng thành thì cô gái sẽ khó thụ thai.

Nếu bệnh viêm âm hộ phát triển thành mạn tính, ổ viêm có thể lan tới tận buồng trứng. Triệu chứng chủ yếu của bệnh viêm buồng trứng là đau ở bụng dưới. Những phụ nữ có kinh nghiệm khi thấy đau bụng dưới thì nghĩ ngay tới buồng trứng. Còn các cô gái trẻ ít khi nhớ ra buồng trứng của mình nên thường tìm nguyên nhân ở chỗ khác (chẳng hạn như đau bụng kinh hoặc viêm niêm đạo). Bệnh có thể dẫn đến vô sinh (mất khả năng sinh đẻ). Vậy mà nhiều bà mẹ lại ngại đưa con đi khám phụ khoa vì sợ cô con gái rượu của mình xấu hổ, hoặc sinh ra tò mò, thèm khát chuyện ái ân. Vì thế, các cô gái thường đến bệnh viện khá muộn, khi mà bệnh đã có xu hướng phát triển thành kinh niên.
Theo tuhai.com.vn

VỀ CHỮ GIÁC TRONG PHƯƠNG PHÁP GIÁC HƠI CỦA Y HỌC CỔ TRUYỀN




Định nghĩa về giác hơi cho biết: “Giác hơi còn gọi là Bạt Quán 拔罐 hay Hỏa Quán Liệu Pháp 火罐療法, lấy Quán 罐, có thể coi là các vật hình trụ tròn có đáy nói chung, như cốc, ống.v.v..., được làm bằng nhiều chất liệu như trúc, sành sứ, thủy tinh, tạo ra vùng chân không 真空 úp nhanh trên huyệt hoặc các bộ vị trên da của cơ thể bằng cách dùng lửa đốt vào trong lòng của ống giác, tạo ra phản ứng xung huyết cục bộ, có tác dụng chữa bệnh”.


Định nghĩa thì thật rõ ràng, không có gì cần bàn cãi, và thường ngày đến với các bệnh viện Y học cổ truyền, giác hơi không thể thiếu trong các khoa lâm sàng. Như vậy thì GIÁC là gì, lại là một điều không phải ai cũng quan tâm để ý.

Giác hơi, ngoài cái tên ngày nay vẫn thường dùng là Bạt Quán Pháp, thời cổ đại còn được gọi là Giác Pháp 角法,trong đó Giác 角 có nghĩa là các loại sừng trâu, bò, dê, sau này dùng như các đồ tửu khí 酒器 (Đồ dùng đựng uống rượu và tế lễ), được phát triển bằng cách mô phỏng hình dáng trên các chất liệu sành sứ, sắt, đồng.v.v...

Về phương diện âm Hán Việt, chữ Giác 角 còn có một cách đọc khác là Cốc, và chính âm này đã được lưu giữ và sử dụng trong tiếng Việt với âm Cốc, chỉ vật hình trụ tròn dùng để uống, đựng chất lỏng như ta thấy ngày nay.

角 Giác bắt nguồn từ nét nghĩa sừng các loài thú như thế, trở thành Cốc, đồ vật đựng, uống chất lỏng hàng ngày, còn được dùng làm một công cụ trị liệu trong phương pháp Giác hơi của Y học cổ truyền là như vậy.

Nguyễn Hạnh (05/2013).

MỘT VÀI Ý KIẾN VỀ TÌNH DỤC & HÀNH VI GIAO HỢP CỦA CON NGƯỜI



Xét theo mặt vật lý đơn thuần thì Giao hợp là sự giao hòa giữa hai cơ quan sinh dục nam và nữ. Còn về mặt sinh lý, có thể hiểu đó là cảm hứng cuốn hút tất nhiên của hai giới về thể xác dẫn đến việc tiến hành giao hợp để có thể tạo ra một bào thai từ tinh huyết hai bên với ý nghĩa duy trì nòi giống con người.

Từ xưa "Tình dục" và nghệ thuật giao hợp đã trở nên một vấn đề gắn liền với con người. Trong nhiều bộ lạc ở các vùng thổ dân lạc hậu, việc chỉ dẫn sinh lý là chuyện thường tình của các bậc lão thành đối với thế hệ về sau, nhiều khi biến hẳn thành một phần trong nghi lễ được diễn ra khi những người thiếu niên trong bộ lạc mới tới tuổi dậy thì.Các nhà khảo cổ cũng đã tìm ra ở Ai Cập, những tờ giấy đời Pharaon, Kamasutra của Ấn Độ, viết ra cách đây 1800 năm. Những sách giấy này đều diễn tả ra những chi tiết tỉ mỉ các kỹ thuật, nghệ thuật giao hợp. Tại Trung Quốc thời cổ đại, bộ TỐ NỮ KINH chuyên dạy các kĩ thuật trong phòng the là một tác phẩm đồ sộ có nhiều ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt của mọi người, đặc biệt trong ĐẠO GIÁO, các đạo sĩ Trung Hoa đề cao đến việc sử dụng giao hợp để thu tinh khí lên não bộ nhằm phát triển trí tuệ, góp phần vào việc tu tiên của mình. Chính Chu Quyền, một trong số con trai của Thái Tổ nhà Minh Chu Nguyên Chương đã tu đạo, sáng tạo ra các phép hút tinh khí của nữ giới trong quá trình giao hợp thể hiện qua một bộ chữ đặc biệt còn lưu lại trong một số sách cổ của ĐẠO GIÁO.


Thế nhưng theo thói thường, những gì liên quan đến việc phòng the thường bị người đời coi là tục tĩu. Sự cấm đoán gay gắt đã diễn ra bởi những người lớn đối với trẻ con hay với sự xuất hiện của một số quy định có liên quan đến vài tôn giáọ. Ngày nay trong đời sống hiện đại, có thể với cách nhìn cởi mở và khoa học, người lớn chúng ta mới lưu ý đến tầm quan trọng của việc giáo dục sinh lý cho trẻ em và kỹ thuật thích đáng giúp cho việc trao đổi TÌNH DỤC giữa vợ và chồng ngày càng tốt đẹp hơn. Vấn đề TÌNH DỤC và SINH LÝ đã bước đầu được trình bày trong các SGK trong học đường. Việc giáo dục sức khỏe sinh sản đã được đặt lên một tầm quan trọng trong cộng đồng. Thực ra đó là một điều đáng mừng vì đây hoàn toàn là một vấn đề khoa học nghiêm túc có ảnh hưởng lớn đến hạnh phúc lứa đôi.
Cụ thể trong  nhiều gia đình hay cãi cọ thì có nhiều trường hợp có nguyên nhân là do thiếu hòa hợp TÌNH DỤC mà ra. Điều này càng chứng tỏ một điều rằng yếu tố TÌNH DỤC đóng vai trò rất quan trọng trong việc duy trì sự  ấm êm trong gia đình, đặc biệt là các gia đình trẻ. Các quan niệm sai lầm mà ngày nay vẫn còn tồn tại là coi việc trai, gái ăn nằm với nhau là tội lỗi, là mất phẩm giá. Cách nhìn đó thật không phù còn phù hợp trong xã hội ngày nay. Vậy, ta nên mạnh dạn coi việc tìm tới sự hòa hợp trong đời sống TÌNH DỤC như là một trong những mục đích cao đẹp. Nên nhớ TÌNH DỤC là nhân văn, chỉ trở nên đồi bại khi lòng dục bừa bãi mà thôi.
Nguyễn Hạnh
theo http://www.tuhai.com.vn

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

TÔI TỰ HÀO MÌNH LÀ NGƯỜI VIỆT NAM


1) Tôi tự hào vì nước tôi trải dài từ Bắc chí Nam, không đâu là không có thắng cảnh, không đâu không có di tích văn hóa.

2) Tôi tự hào vì trường tôi mang tên Lý Tự Trọng, Châu Văn Liêm, Kim Đồ...Xem thêm

Tôi tự hào vì tôi có thể bằng ngôn ngữ mẹ đẻ nói chuyện cho cả anh bạn ở Hà Nội và ở An Giang đều hiểu.

9) Tôi tự hào vì nước tôi có 4000 năm văn hiến chứ không phải 400 năm.

10) Tôi tự hào vì thủ đô Hà Nội là Thăng Long 1000 năm chứ không phải Washington 220 năm.

11) Tôi tự hào vì Văn Miếu là đại học đầu tiên ở Đông Nam Á.

12) Tôi tự hào vì lúc nhỏ mẹ đã ru:

"Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu
Anh về học lấy chữ Nhu
Chín trăng em đợi ngàn thu em chờ"

13) Tôi tự hào vì bia Tiến sỹ.

14) Tôi tự hào vì chữ Nôm, chữ Quốc ngữ chứ không phải chữ Tàu.

15) Tôi tự hào vì 1000 năm Bắc thuộc, vì hôm nay vẫn là công dân Việt Nam chứ không phải người tỉnh Việt Nam của Trung Quốc.

16) Tôi tự hào vì nước tôi là quốc gia đầu tiên trong số các thuộc đại giành được độc lập thực sự.

17) Tôi tự hào vì Nguyễn Trãi đã viết:

Tự Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời gây nền độc lập
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên xưng đế một phương.

18) Tôi tự hào vì Michael Jackson đổi màu da và vì Lê Chiêu Thống đã nói: “Da có thể lột được nhưng áo không thể đổi. Đầu có thể chém được nhưng tóc không thể cắt.”

19) Tôi tự hào vì cái xấu xí mà Hoàng Cầm viết:

"Những cô hàng xén răng đen
Cười như mùa thu tỏa nắng"

20) Tôi tự hào vì sự tích Trầu Cau, sự tích bánh chưng bánh dày...

21) Tôi tự hào vì Sơn Tinh thắng Thủy Tinh, vì ông Hạng đánh thần gió, vì Đam San đi bắt nữ thần Mặt Trời.

22) Tôi tự hào vì cô Tấm là nhân vật cổ tích duy nhất có tên. Tất cả họ đều vô danh.

23) Tôi tự hào vì Sơn Nam viết Lịch sử khẩn hoang miền Nam chứ không phải lịch sử tàn sát người da đỏ.

24) Tôi tự hào vì Đoàn Giỏi đã viết Đất rừng Phương Nam: “Mênh mông rừng tràm, bạt ngàn dừa xanh... cho ta thêm yêu, dấu chân ngàn năm đi mở đất, cho ta thêm yêu bầy chim sáo, sổ lòng...”

25) Tôi tự hào vì Huỳnh Văn Nghệ đẽ viết:

"Từ độ mang gươm đi mở cõi
Nghìn Năm thương nhớ đất Thăng Long"

26) Tôi tự hào vì cây Kơ-nia đã nói: "Hỏi cây uống nước đâu, uống nước từ miền Bắc... "

27) Tôi tự hào vì Tế Hanh đã nói:

"Tôi nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng Miền Nam"

28) Tôi tự hào vì người xưa đã viết: Việt điểu sào nam chi, chim Việt bay về phương Bắc, không phải cành cây phía Nam thì không đậu, không phải nguồn nước chảy về Nam thì không uống.

29) Tôi tự hào vì tôi không phải người miền Bắc, không phải người miền Nam mà là người Việt Nam.

30) Tôi tự hào vì Phạm Văn Đồng đã nói: “Không có miền Bắc đánh thắng miền Nam, trong trận chiến này, cả dân tộc chúng tôi đều thắng.”

31) Tôi tự hào vì Vovinam chỉ có một màu áo, vì dù chúng tôi không thể vào World cup nhưng không bao giờ có hai đội bóng Việt Nam.

32) Tôi tự hào vì Hồ Chí Minh đã nói:

"Non sông Việt Nam là một
Dân tộc Việt Nam là một
Sông có thể cạn, núi có thể mòn
Song chân lý đó không bao giờ thay đổi."

33) Tôi tự hào vì Albert Einstein vẫn mang quốc tịch Đức sau 30 năm sống trên đất Mỹ và Nguyễn Thái Bình đã viết thư cho tổng thống Nickson để khẳng định, rằng: "Thưa ngài tổng thống, tôi là người Việt Nam."

34) Tôi tự hào vì Trần Đại Nghĩa đã nói: “Một ngày ở Việt Nam bằng ba mươi năm tôi ở Pháp.”

35) Tôi tự hào vì Trần Bình Trọng cũng nói: “Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc.”

36) Tôi tự hào vì Nguyễn Văn Thạc đã nói: “Rồi mai đây sẽ còn người tiếp bước tôi viết lên những trang giấy trắng này.”

37) Tôi tự hào vì Quang Dũng hát: “Đất nước tôi, thong thả giọt đàn bầu... Từ lúc nằm nôi sáng chắn bão giông chiều ngăn nắng lửa... lao xao trưa hè một giọng ca dao... lao xao trưa hè một giọng ca dao...”

38) Tôi tự hào vì:

Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc
Nguyễn Du viết Kiều và đất nước hóa nên thơ

39) Tôi tự hào vì Bà Trưng: “Là đàn bà đem một lũ quân ô hợp mà lấy được hai mươi thành dễ như trở bàn tay.”

40) Tôi tự hào vì Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán trên sống Bạch Đằng, Lý Thường Kiệt đánh tan quân Tống trên sông Như Nguyệt.

41) Tôi tự hào vì nhà trần dùng mười vạn quân đánh tan 50 vạn quân Nguyên.

42) Tôi tự hào vì quân Nguyên đã đánh thắng hầu hết các quốc gia thời đó trừ Nhật Bản và Việt Nam.

43) Tôi tự hào vì Lê Lợi mười năm đánh quân Minh, Hoàng Hoa Thám Phan Đình Phùng thế cô trường kỳ đánh Pháp.

44) Tôi tự hào vì Nguyễn Trãi viết:

"Việc nhân nghĩa cốt ở an dân
Quân điếu phạt trước lo trừ bạo."

45) Tôi tự hào vì Lê Lai chết thay vua.

46) Tôi tự hào vì Huyền Trân hy sinh tình riêng để mở mang bờ cõi.

47) Tôi tự hào vì Tố Hữu viết:

"Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà Lòng phơi phới dậy tương lai."

48) Tôi tự hào vì không một ai trong số những người đi kháng chiến có mặt trong các tấm hình mà tôi biết lại đang khóc. Tất cả họ đều cười rất tươi để đi vào chỗ chết.

49) Tôi tự hào vì thanh niên xứ tôi viết đơn bằng máu để xin ra chiến trường.

50) Tôi tự hào về những cô gái ngã ba Đồng Lộc, về câu hát của những bà cụ trong đêm gặp mặt ngày truyền thống Thanh niên xung phong: “Ơi những cô con gái đang ngày đêm mở đường... Hỡi em bao nhiêu tuổi mà sức em phi thường... Em đi san rừng em đi bạt núi, em như con suối nước chảy đá mòn...”

51) Tôi tự hào vì Mỹ không thể san phẳng Hà Nội như đã từng làm với Bình Nhưỡng trong 20 ngày đêm năm 1972.

52) Tôi tự hào vì câu mà bộ trưởng McNamara đã nói: “Hãy dừng ngay lại, tổng thống, nếu không B52 sẽ tuyệt chủng mất.”

53) Tôi tự hào vì Nguyễn Hữu Thọ đã mang một cái nhẫn gò từ xác máy bay Mỹ khi dự hội nghị đàm phán Pari 1972.

54) Tôi tự hào vì một chiếc xe đạp thồ có thể chở trên 100kg và đi trên 1.000km đường đất.

55) Tôi tự hào vì những gì mà Thế giới gọi là pháo đài bất khả xâm phạm và bất khả chiến bại thì đều bị Việt Nam đánh bại.

56) Tôi tự hào vì những tấm bia vô danh trên nghĩa trang quốc gia Trường Sơn.

57) Tôi tự hào vì Trọng Tấn hát: “Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ... các anh không về, chỉ mẹ lặng im...”

58) Tôi tự hào vì sau chiến tranh Việt Trung 1979, người Trung Quốc đã làm một bức tượng Mao Trạch Đông ngay gần biên giới chỉ tay về Hà Nội còn người Việt Nam thì dựng lên một tấm bảng: "Không có gì quý hơn độc lập tự do."

59) Tôi tự hào vì Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy đã nói: “Thà làm dân một nước tự do còn hơn làm vua một nước nô lệ.”

60) Tôi tự hào vì Mạc Đĩnh Chi đã viết câu:

"Nhật hỏa vân yên, đán thượng điêu tàn ngọc thố
Nguyệt cung tinh đạn, hoàng hôn xạ lạc kim ô
(Mặt trời là lửa mây là khói, ngày lên đốt rụi mặt trăng – Câu đối của vua Nguyên
Trăng là cây cung sao là đạn, hoàng hôn bắn rụng mặt trời – Vế đáp)"

61) Tôi tự hào vì Lý Thượng Kiệt đã nói:

"Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành địa phận ở sách trời
Cớ sao lũ giặc bây xâm phạm
Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời."

62) Tôi tự hào vì ngay sau khi đọc bài thơ ấy và nghe kể về ba lần đánh thắng quân Nguyên thì Kissinger đã thốt lên: “Ba lần ư? Thôi xin ngài. Với chúng tôi một lần là quá đủ rồi.”

63) Tôi tự hào vì Lê Lợi thắng quân Minh mà lại sai sứ cầu hòa, Quang Trung thắng quân Thanh mà lại sai Ngô Thì Nhậm viết thư tạ tội.

64) Tôi tự hào vì Trần Đăng Khoa đã viết:

"Chúng em chẳng sợ Mỹ đâu
Vẫn vui vẫn hát vẫn là bé ngoan
Ao trường vẫn nở hoa sen
Bờ tre vẫn chú dế mèn vuốt râu"

65) Tôi tự hào vì Ngô Đình Nhu đã nói: “Chúng ta sai lầm khi đánh giá thấp sức mạnh nhân dân.”

66) Tôi tự hào vì Nguyễn Trãi viết rằng:

"Đem đại nghĩa thắng hung tàn
Lấy chí nhân thay cường bạo"

67) Tôi tự hào vì Tuyên ngôn độc lập đã khẳng định: “Tuy vậy, đối với nước Pháp, đồng bào ta vẫn giữ một thái độ khoan hồng và nhân đạo. Sau cuộc biến động ngày mồng 9 tháng 3, Việt minh đã giúp cho nhiều người Pháp chạy qua biên thùy, lại cứu cho nhiều người Pháp ra khỏi nhà giam Nhật, và bảo vệ tính mạng và tài sản cho họ...”

68) Tôi tự hào vì đoàn quân tóc dài và nữ tướng duy nhất trên Thế giới.

69) Tôi tự hào vì chị Út Tịch nói: “Còn cái lai quần cũng đánh.”

70) Tôi tự hào vì Bà Triệu đã nói: “Tôi muốn đạp cơn sóng dữ, chém con cá kình ngoài bể đông.”

71) Tôi tự hào vì Tố Hữu viết:

"Em là ai cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi?
Tóc em đây hay là mây là suối
Mắt em nhìn hay chớp lửa đêm đông."

72) Tôi tự hào vì mẹ Tơm, mẹ Suốt, chị Sáu, chị Sứ, chị Hồ Thị Kỷ.

73) Tôi tự hào vì ba đảm đang, ba sắn sàng, thóc không thiếu một cân quân không thiếu một người, tất cả vì miền Nam ruột thịt.

74) Tôi tự hào vì “Hội chứng Việt Nam” của lính Mỹ.

75) Tôi tự hào vì Mỹ phải bình thường hóa quan hệ với Việt Nam.

76) Tôi tự hào vì nước tôi là một trong 20 nước từng làm Ủy viên Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc.

77) Tôi tự hào vì nước tôi là chủ tịch luân phiên của ASEAN.

78) Tôi tự hào vì Việt Nam là thành viên thứ 150 của WTO trong khi Nga vẫn chưa được kết nạp.

79) Tôi tự hào vì Bill Clinton là nguyên thủ đầu tiên của phương Tây đến thăm Việt Nam.

80) Tôi tự hào vì Morrisson đã tự thiêu để phàn đối chiến tranh Việt Nam và Tố Hữu đã viết bài Emily con ơi.

81) Tôi tự hào vì du kích Venezuela đã đồng ý đổi con tin để lấy Nguyễn Văn Trỗi.

82) Tôi tự hào vì Phidel Castro đã nói: Vì Việt Nam, Cuba sẵn sàng hiến dâng cả máu của mình.

83) Tôi tự hào vì Hải Thượng Lãn Ông đã tự thử độc dược để nghiên cứu bệnh.

84) Tôi tự hào vì chúng tôi đã nói câu: Tôi chỉ có một ham muốn tột bậc là làm sao cho dân giàu, nước mạnh. Dân ta ai cũng phải có cơm ăn áo mặc, ai cũng phải được học hành.

85) Tôi tự hào vì Bảo Quốc đã đứng lên chào và Hồng Sơn cũng làm tương tự khi đá thủng lưới Indonesia.

86) Tôi tự hào vì có người đã viết:

"Dừng chân bên bờ suối
Nghe đâu tiếng quốc ca
Anh thương binh đang hát
Để át hết cơn đau
Đòn quân Việt Nam đi
Chung một lòng cứu quốc
Người ta phải cưa chân
Nhưng lại hết thuốc ngủ
Thế nên anh phải hát
Và máu vẫn phải rơi
Bác sỹ thì mím mỗi
Và anh thì vẫn hát
Đoàn quân Việt Nam đi..."

87) Tôi tự hào vì Saddam Hussen đã dọa Mỹ: “Nếu các ông đánh nước tôi, các ông sẽ gặp một Việt Nam trên sa mạc.”

88) Tôi tự hào vì những đứa trẻ sinh ra bị dị tật do chất độc màu da cam, tự hào vì tóa án Mỹ đã phủ quyết những tội lỗi của họ.

89) Tôi tự hào mỗi sớm mai tôi có thể thức dậy và yên tâm là đầu mình còn trên cổ và tự do đi lại bất cứ nơi nào mà tôi thích giữa hai miền.

90) Tôi tự hào vì nước tôi không có đánh bom liều chết, không có xung đột sắc tộc, không có biểu tình phong tỏa sân bay Nội Bài.

91) Tôi tự hào vì đất nước tôi không có thủ tướng thuộc đảng Cam còn quốc hội thuộc đảng Vàng để mà tổ chức bầu cử nửa năm một lần.

92) Tôi tự hào vì thủ tướng Úc có thể chạy bộ một mình trên bờ hồ Hoàn Kiếm còn tổng thống Bush thì phải được bảo vệ nghiêm ngặt ở Washington.

93) Tôi tự hào vì nước tôi không sản xuất vũ khí hạt nhân, không sản xuất những thứ có thể giết người mà chỉ sản suất những thứ để phục vụ con người.

94) Tôi tự hào vì ở nước tôi phụ nữ mặc áo dài chứ không phải áo hai dây, tam tòng tứ đức chứ không phải ba chồng bốn đứa (con)

95) Tôi tự hào vì em gái tôi không mang thai trước khi nó kết hôn, em trai tôi không nghiện hút.

96) Tôi tự hào vì các em tôi có thể an toàn ở trường, vì không ai có thể xả súng hay kỳ thị chúng.

97) Tôi tự hào vì Martin Luther King đã nói: “Tôi mơ về một ngày mà những đứa con của tôi có thể được xét đoán dựa trên phẩm hạnh và tính cách chứ không phải trên màu da.”

98) Tôi tự hào vì tôi xài đồng 1.000VND chứ không phải 1 tỷ Dollar Zimbabue.

99) Tôi tự hào vì Việt Nam là nước xuất khẩu gạo thứ hai trên Thế giới trong khi cách đây 30 năm phải nhập khẩu lương thực.

100) Tôi tự hào vì đoàn Việt Nam dẫn đầu trong các kỳ thi Robocon chứ không phải đoàn Nhật.

101) Tôi tự hào vì người phát hiện ra lỗ hổng của Google và Microsolf là công ty Bkis của Việt Nam.

102) Tôi tự hào vì Trường Sa Hoàng Sa vẫn có lính biên phòng của hải quân Việt Nam.

103) Tôi tự hào vì GDP của Việt Nam vẫn tăng trong năm 2009.

104) Tôi tự hào vì cầu Cần Thơ.

105) Tôi tự hào vì Ilia Erembua đã nói: “Tình yêu nước bắt đầu từ những vật thân quen nhất, như dòng suối đổ về sông, như sông đổ ra đại trường giang Vonga và đại trường giang Vonga trôi về biển cả.”

106) Tôi tự hào vì de Amicis đã viết trong Những tấm lòng cao cả: "Khi con du lịch ở xa về, một buổi sáng, đứng dựa bao lơn tàu con thấy ở chân trời một dãy núi xanh của xứ con hiện ra, bấy giờ con sẽ thấy trào lệ cảm ở lòng con dâng lên và miệng con vuột ra những tiếng kêu mừng rỡ."

107) Tôi tự hào vì Nguyễn Khoa Điềm viết:

"Đất là nơi em tắm
Nước là nơi ta hò hẹn"

108) Tôi tự hào vì dân nước tôi gọi nơi này là Tổ Quốc, là Quê Hương, là nơi chôn nhau cắt rốn, là hai khái niệm thật đơn thuần: Đất và Nước.

109) Tôi tự hào vì Giang Nam đã viết:

"Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người"

110) Tôi tự hào vì ngôi nhà của tôi, con đường tôi đến trường, tự hào vì các bạn tôi, tự hào đơn giản vì nếu tôi không tự hào về nó thì tôi cũng không tự hào về mình.
Tôi không phải là người Việt 100%. Tôi mang một chút dòng máu Hoa, một chút dòng máu Ấn, một chút dòng máu Mỹ la tinh, và dĩ nhiên một chút dòng máu Việt.

Tôi có trong mình hai hộ chiếu, một của Hoa Kỳ, một của Việt Nam, vì tôi có hai quốc tịch.

Tôi có nhiều điều không thuộc về đất nước này như thế nào, thì tôi vẫn chưa bao giờ thôi tự hào rằng tôi là người Việt Nam.

Khi tôi sang nước ngoài, tôi dùng tên Võ Ánh Ban Mai, tên trong chứng minh thư của tôi, trong hộ chiếu Việt Nam của tôi, thay cho tên Sussan Sunrise Wong, tên trong hộ chiếu của nước Mỹ. Bởi vì khi đó, những bạn bè quốc tế đều phải nhìn tôi, phải "ồ" lên rằng: "Bạn là người Việt Nam à ? Tôi biết về đất nước bạn. Đất nước bạn có Vịnh Hạ Long thật đẹp, và tôi đã bỏ phiếu bầu cho Vịnh Hạ Long của bạn trở thành một trong bảy kỳ quan thiên nhiên thế giới." Bởi vì khi đó, một cô bạn Israel, trong kì cắm trại Hướng đạo thế giới, đã nói với tôi rằng: "Tôi ước gì đất nước tôi yên bình như đất nước các bạn."...

Việt Nam của tôi không giàu có, nhưng đã không còn là nước nghèo chỉ sau hơn 20 năm phát triển, trong khi Singapore có 100 năm và nước Mỹ 300 năm. Việt Nam chúng tôi yên bình, những người trẻ tuổi có thể yên ổn học hành mà không sợ bị đánh bom hay xả súng, khi đất nước này chỉ có được hoà bình 35 năm, mà người Mỹ thì không khi Mỹ chưa bao giờ hứng chịu bất kỳ cuộc chiến tranh quốc tế nào. Việt Nam của tôi nợ tiền của nhiều quốc gia, tổ chức thế giới, nhưng cũng là chủ nợ về máu xương của chính những quốc gia ấy. Việt Nam của tôi gòng mình hứng chịu chiến tranh, chưa thôi đau đớn vì những vết thương chiến tranh để lại, nhưng vẫn tiến lên phía trước. Việt Nam của tôi có những đứa con lai như tôi nhưng chưa bao giờ bị kì thị...

Bao nhiêu đó cũng đã đủ đế tôi vỗ ngực nói với bạn bè quốc tế rằng: "Tôi là người Việt Nam !"

Nguồn : Trần Kinh Nghị (Blogspot)

------------------------------------

Còn bạn ? Bạn tự hào vì điều gì ?

Hai hạt muối

Hạt muối Bé nói với hạt muối To: “Em đến chia tay chị này, em sắp được hòa trong đại dương”. Muối To trố mắt: “Em dại quá, sao lại để đánh mất mình như thế. Em muốn thì em cứ làm, chị không điên!“. 



Muối To thu mình co quắp lại, nhất định không để biển hòa tan. Muối To lên bờ, sống trong vuông muối. Nó vẫn ngạo nghễ, to cứng và nhìn chúng bạn bé tí ti đầy khinh khỉnh. Thu hoạch, diêm dân gạt nó ra ngoài, xếp vào loại phế phẩm, còn những hạt muối tinh trắng kia được đội lên đầu, hay bê bên lưng rồi đóng vào bao sạch đẹp... Lần đầu tiên nó thấy mình bị xúc phạm!

Sau một thời gian lăn lóc hết xó chợ này đến xó chợ khác, cuối cùng người ta cho nó vào nồi cám heo. Phải hóa thân phục vụ cho lũ heo dơ bẩn này ư? Nó tủi nhục ê chề! Lòng kiêu hãnh không cho phép nó “tế thân” cho lũ heo hạ tiện. Nó thu mình co cứng hơn mặc cho nước sôi trăm độ cũng không lấy được, dù là cái vảy da của nó.

Khi rửa máng heo, người ta phát hiện nó, và chẳng cần nghĩ suy, ném nó ra đường lộ. Người người qua lại đạp lên nó.

Trời đổ mưa, muối Bé, bây giờ là hạt mưa, gặp lại muối To mừng rỡ, ngạc nhiên: “Ôi chị muối To của em, sao chị lại nằm trơ trốc một mình ở chốn này!”. Muối To sụt sùi kể: “Số kiếp của chị khổ lắm, tủi nhục lắm... hư, hư... còn em sống thế nào?”. “Tuyệt lắm chị ơi! - muối Bé hí hửng - khi em hòa tan trong nước biển, em được bay lên trời, thỏa thích ngắm Trái đất trên cao, đẹp lắm. Sau đó em thành mưa tưới mát cho Trái đất thêm xanh tươi. Chưa hết, em còn đi chu du nhiều nơi trên Trái đất trước khi về biển, chuẩn bị một hành trình tuyệt vời khác... Thôi em chào chị, em phải đi để sớm về với cội nguồn”.

Nhìn muối Bé hòa mình với dòng chảy, xa dần... bỗng dưng muối To thèm khát cuộc sống như muối Bé, muốn hòa tan, hòa tan... Nhưng... chao ôi, quá muộn rồi? Nó đã trở thành sỏi đá, mãi sống trong cô đơn, mãi bị người ta chà đạp!

Ngát thơm hương sắc “Hoa Học Đường”


Đại đức Thích Giải Hiền, Hội trưởng Hội sự nghiệp từ thiện Minh Đức từng chia sẻ: "Các bạn thiện nguyện viên trẻ gánh vác rất nhiều việc trong hoạt động lớn của hội. Nếu không dựa vào sức trẻ của các bạn thì chương trình rất khó thành công”.


Các tình nguyện viên trẻ chụp ảnh lưu niệm

Trong hai ngày 23 và 24/3, đã diễn ra chương trình khám chữa bệnh tặng quà lần thứ 14 của Hội sự nghiệp từ thiện Minh Đức tại huyện Nông Cống tỉnh Thanh Hóa. Đây là một trong 2 trương trình lớn được tổ chức hàng năm của hội thu hút sự tham gia của gần 800 tình nguyện viên, thiện nguyện viên là các bác sĩ, y tá, hộ lý, học sinh, sinh viên, doanh nhân, phật tử ở các tỉnh thành phố từ Bắc vào Nam và gần 100 tình nguyện viên ở các nước Cộng hòa Liên Bang Đức, Đài Loan tham gia. Hơn 5.000 đồng bào nghèo của huyện Nông Cống tỉnh Thanh Hóa đã được khám bệnh chữa bệnh, phát thuốc và nhận nhiều quà tặng của Hội sự nghiệp từ thiện Minh Đức. Góp phần làm nên sự thành công của chương trình không thể không kể đến sự tham gia nhiệt tình của lực lượng tình nguyện viên Học Đường những bạn trẻ đang ngồi trên ghế nhà trường, đó có thể là các sinh viên đại học, cao đẳng, học sinh trường trung cấp chuyên nghiệp và cả những học sinh đang là học sinh phổ thông trung học đến từ nhiều tỉnh thành trong cả nước. Những người sẵn sàng cống tinh thần, sức trẻ của mình để đem lại những niềm vui nho nhỏ cho những người dân nghèo. Các bạn xứng đáng được coi như những bông hoa học đường đang tỏa ngát hương thơm làm đẹp cho đời.  
 “Tập tẹ” theo chân các anh chị sinh viên
Hầu hết các bạn trong nhóm thiện nguyện đều là sinh viên các trường đại học, cao đẳng, trung học chuyên nghiệp, nhưng cũng có không ít tình nguyện viện tuổi teen đang còn là học sinh phổ thông trung học. Việc tham gia chương trình từ thiện của các bạn không những giúp các bạn trẻ có trái tim biết sẻ chia mà còn là dịp để các em trải nghiệm tích lũy sự tự tin sau khi rời mái trường PTTH. Cô bạn Lã Ngọc Mai, học sinh Trường Trung Học Phổ Thông Kim Liên - Hà Nội là một trong những những gương mặt điển hình của những tình nguyện viên tuổi teen trong phong trào từ thiện Minh Đức. Mặc dù rất bận rộn trong giai đoạn nước rút chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp PTTH và kỳ thi đại học nhưng Mai vẫn xin phép bố mẹ tranh thủ tham gia chương trình. Cô bé có cái biệt danh “Mai Ngố” này lại hoàn toàn không ngố trong học tập và làm từ thiện. Thành tích thi đậu vào một trường trung học đứng vị trí tốp đầu trong cả nước đã chứng minh cho sự không hề ngố này của bạn. Còn về hoạt động từ thiện thì khỏi phải nói, hoạt động tại huyện Nông Cống là chương trình thứ 2 bạn tham gia, trước đó trong năm 2012 bạn cũng tham gia một chương trình từ thiện của Hội sự nghiệp từ thiện Minh Đức tại tỉnh Lâm Đồng. Tuy nhỏ tuổi, nhưng với sự năng nổ nhiệt tình, bạn không hề thua kém các anh chị sinh viên trong việc tham gia hướng dẫn bà con vào khu vực khám bệnh hay hỗ trợ phụ giúp các bác sỹ ghi chép sổ khám bệnh. Sau 2 lần tham gia chương trình từ thiện của Hội sự nghiệp từ thiện Minh Đức, giờ đây “Mai Ngố” đã có không ít kinh nghiệm trong hoạt động tình nguyện mình tham gia.

 
Ngọc Mai (ở giữa 2 người áo trăng) làm thư ký ghi chép sổ sách

Vừa đi học, đi làm nhưng vẫn tham gia làm từ thiện
"Ngày đầu tham gia chương trình, mình rất hồi hộp và lo lắng, cảm giác cũng giống như lần đầu tiên đi thực tập ở bệnh viện vậy” Đó là chia sẻ của bạn Quàng Thị Thi học sinh lớp chuyển đổi văn bằng 2 Dược sỹ YHCT Trường Trung cấp y Dược Lê Hữu Trác. Mặc dù đã từng tốt nghiệp Y sỹ YHCT và đang làm điều dưỡng tại phòng khám của gia đình nhưng với sự ham học hỏi và tìm hiểu sâu hơn nữa về chuyên ngành YHCT Thi đã tiếp tục học thêm lớp chuyển đổi văn bằng 2. Học tập, làm việc và tham gia từ thiện đó là những công việc ưa thích của Thi. Ba năm học tại trường Trung cấp y Dược Lê Hữu Trác, Thi không còn xa lạ với các hoạt động tình nguyên, tuy nhiên đó chỉ là các họat động mang tính thuần túy, không gắn liền với công việc chuyên môn. Lần tham gia khám chữa bệnh tại Nông Cống của Hội sự nghiệp từ thiện Minh Đức này là lần đầu tiên Thi tham gia một hoạt động thiết thực gắn với chuyên môn của mình, trước khi đi bạn đã nhận được không ít sự chia sẻ của các anh chị từng tham gia nhưng trước giờ lên xe vẫn cứ hồi hộp. Tuy nhiên, bằng những kiến thức đã học ở trường, cộng thêm sự chỉ bảo của các anh chị có kinh nghiệm, bạn đã thực hiện tốt nhiệm vụ của một điều dưỡng trong công tác sơ khám ban đầu, phân loại bệnh nhân, để điều chuyển về các phòng khám chuyên khoa. Thành công của chương trình cũng chính là niềm vui lớn nhất của Thi, bởi qua hoạt động này bạn đã học hỏi được rất nhiều trong công tác chuyên môn và đặc biệt bạn đã làm được một công việc hết sức có ý nghĩa bằng chính chuyên môn mà mình đã học ở trường.

 
Quàng Thị Thi đang khám bệnh cho người dân

Làm việc thiện có mệt…nhưng vui
Đại đức Thích Giải Hiền, Hội trưởng Hội sự nghiệp từ thiện Minh Đức từng chia sẻ: "Các bạn thiện nguyện viên trẻ gánh vác rất nhiều việc trong hoạt động lớn của hội. Nếu không dựa vào sức trẻ của các bạn thì chương trình rất khó thành công”. Trong các hoạt động lớn Hội sự nghiệp từ thiện Minh Đức lực lượng các bạn trẻ được huy động rất lớn, chiếm tới gần 1/3 số thành viên tham dự. Nhóm thiện nguyện trẻ vừa hỗ trợ các y, bác sĩ trong chương trình khám bệnh phát thuốc, chữa răng, mổ mắt, phát quà ở đâu cần sự nhanh nhẹn và sức trẻ là ở đó có các bạn. Tùy từng chương trình mà lực lượng tình nguyện viên được huy động ở các vùng miền khác nhau, sự kiện diễn ra tại Nông Cống - Thanh Hóa năm nay lược lượng thiện nguyện viên là sinh viên được huy động từ các trường tại Thành phố Hà Nội và Thành Phố Đà Lạt tỉnh Lâm Đồng.  
Bạn Trần thị Hoài Uyên quê ở tỉnh Quảng Trị, đang theo học tại khoa Du lịch trường Đại học Đà Lạt chia sẻ “Dựa vào chuyên ngành đang theo học và năng lực thực tế mà ban tổ chức bố chí làm nhiều các công việc như: Các bạn biết tiếng Trung được phân công việc phiên dịch cho các phật tử Đài Loan. Các bạn khác thì làm việc hỗ trợ trông xe cho bà con nhân dân, đưa đón, hướng dẫn sắp xếp bà con vào chờ khám bệnh, giúp đỡ người tàn tật di chuyển tới các khu vực khám chữa bệnh. Ngoài ra, đoàn còn có đội vui chơi với các em thiếu nhi, hỗ trợ phát quà và cắt tóc miễn phí cho người dân… ”


Hoài Uyên giúp đỡ người tàn tật vào khu vực khám bệnh

Do là lực lượng hậu cần phục vụ đoàn bác sỹ nên công việc của các tình nguyện viên trẻ bao giờ cũng diễn ra sớm nhất và kết thúc muộn nhất. Trước ngày diễn ra sự kiện đội tình nguyện viên đã có mặt để làm vệ sinh môi trường , dựng phòng khám, nhà chờ và bố chí khu vực phát quà…Hoài Uyên chia sẻ thêm: “Công việc một ngày của các tình nguyện viên bắt đầu từ 4h 30p sáng đoàn đã phải dậy làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi di chuyển từ thành phố Thanh Hóa xuống huyện Nông cống để bố trí sắp xếp đón tiếp bệnh nhân sẵn sàng cho đoàn bác sỹ tới khám bệnh, khi công việc của đoàn bác sỹ xong xuôi chúng em lại tiếp tục thu dọn hiện trường rồi mới trở về thành phố Thanh Hóa nghỉ ngơi”.
Do khí hậu ở Thanh Hóa trong 2 ngày diễn ra sự kiện thời tiết nắng nóng trái ngược hoàn toàn với khí hậu mát mẻ của thành phố Đà Lạt nên lực lượng tình nguyện viên từ thành cao nguyên mất khá nhiều sức lực nhưng những giọt mồ hôi ướt đầm vai áo không làm mất đi nụ cười luôn nở trên môi những tình nguyện viên trẻ.    
Một số hình ảnh ấn tượng tại Nông Cống



















Theo tuyensinh365.net

LÀM SAO CÓ THỂ XIN LỖI NGƯỜI KHÁC



"Cho mình xin lỗi" - thật là dễ dàng để viết câu này xuống giấy. Nhưng khi phải thốt ra với một ai đấy, ta thường cảm thấy "nghẹn nghẹn" trong cổ họng, như danh ca Elton John đã từng nói: "Xin lỗi dường như là từ khó nói nhất".

Xin lỗi là sự công nhận chúng ta đã làm một điều sai trái - dù đấy là một lời bình phẩm vô tình, một hành động nông nổi hay một cử chỉ không đẹp. Bằng lời xin lỗi, chúng ta muốn đưa ra thông điệp như sau: "Mình cảm thấy vô cùng ân hận và giày vò vì việc mình đã làm. Mong bạn hãy tha thứ cho mình!". Cũng chính vì điều này mà khi xin lỗi, chúng ta thường cảm thấy bản thân quá... "nhỏ nhoi", thấp bé", rằng xin lỗi là dấu hiệu của sự yếu đuối, của sự mất quyền lực và để cho nguời khác "nắm đầu"

Tuy nhiên, một thực tế cho thấy là "nhân vô thập toàn", không có ai trên cuộc đời này dám vỗ ngực tự hào là mình hoàn hảo cả. Cho nên, việc bạn sẵn lòng nhận lỗi lầm, đối diện thẳng thắn với nó và hành động để đưa mọi việc vào trật tự tốt đẹp như cũ, cho thấy nguồn sức mạnh tinh thần lớn lao và cá tính tuyệt vời của bạn. Bạn bè (người thân, đồng nghiệp, cha mẹ v.v...) sẽ không đánh giá thấp những nỗ lực của bạn. Ngược lại, họ sẽ đánh giá bạn cao hơn, mở rộng lòng hơn cho sự tha thứ và bỏ lại đàng sau quá khứ những niềm đau, nỗi buồn.

* Nên xin lỗi vào lúc nào?

Trong bất cứ trường hợp nào đi nữa, câu xin lỗi cần phải được thực hiện càng sớm càng tốt, để chứng tỏ sự thiện chí của bạn. Nếu cứ chần chừ biện hộ cho rằng bạn không cần xin lỗi vì chẳng có lỗi chi cả, hoặc bạn sẽ xin lỗi với một số điều kiện từ đối tượng, thì e rằng bạn đang làm vấn đề rắc rối thêm. Hãy nhớ lại những chi tiết sau đây để bạn hiểu rõ sự cần thiết và khẩn cấp của một lời xin lỗi:

- Bạn đã phát biểu một câu nói gì đấy không được duyên dáng, êm tai cho lắm và bạn đã nhìn thấy nét đau đớn ngạc nhiên trên khuôn mặt người ấy? Như vậy là bạn đã làm tổn thương bạn mình không ít!

- Ðã có ai la hét, gằn giọng, hạ bệ bạn bằng những ngôn từ không trau chuốt chưa? Hẳn bạn sẽ không ưa thích gì, thậm chí bực bội nữa là khác. Vậy mà bạn đã làm điều ấy cho người thân yêu của mình, thật đáng trách biết bao!

Một số người có tâm hồn nhạy cảm hơn những người khác. Ðiều mà bạn cho là nhỏ nhoi lại có sự tác động rất lớn đến cuộc sống của họ. Hoặc khi đôi bên tranh cãi nhau, ai cũng cố đưa ra những lời nói "nặng ký" nhất để giành chiến thắng, và bạn nghĩ rằng "kẻ kia" phải hạ mình xin lỗi bạn mới đúng. Vấn đề cần bàn ở đây không phải là việc bạn có chủ ý làm người khác tổn thuơng, thất vọng, đau đớn hay không, mà là việc bạn đã gây ra "tội ác" ấy, dù bạn thật sự "vô tội". Bằng bất cứ gịá nào, bạn hãy xin lỗi và nói cho người ấy hiểu, rằng bạn không cố ý làm một việc xấu như vậy. Xin lỗi sớm trong trường hợp này chứng tỏ bạn rất dũng cảm và nhanh nhạy, còn hơn là khi bị "dồn đến mức đường cùng" rồi mới tỏ thái độ ân hận muộn màng, thì lời xin lỗi sẽ không còn giá trị lớn nữa.

* Phải tự hoàn thiện bản thân

Biết xin lỗi là nét sống lành mạnh của một con nguời có lòng tự trọng và biết chia sẻ với cảm xúc của những người khác. Tuy nhiên, việc lạm dụng từ "xin lỗi" quá thường xuyên sẽ bớt đi nét đẹp vốn có của nó. Nếu bạn xin lỗi mà cứ tiếp tục phạm sai lầm tuơng tự, người khác sẽ nghi ngờ mức độ thành thật của bạn. Hãy cho từ "xin lỗi" một tác động lớn hơn và kỳ diệu hơn, khi sự tự hoàn thiện bản thân chứng tỏ bạn đã để tâm và trí để cải thiện mối quan hệ theo chiều hướng tốt đẹp.

* Nói câu xin lỗi như thế nào?

Nói câu xin lỗi là một bước quan trọng để sửa chữa lại những lỗi lầm, thiệt hại mà bạn đã gây ra thông qua hành động "trêu ngươi" vừa rồi. Thế nhưng, phụ thuộc vào mức độ thiện chí của bạn, bạn vẫn có cách hay nhất để xây dựng lại niềm tin và những cảm xúc tốt đẹp giữa đôi bên.

- Không nên xin lỗi qua email, điện thoại, nếu như bạn có điều kiện gặp trực tiếp

- Hãy nói câu xin lỗi bằng ánh mắt chân thành, cử chỉ thân ái, từ tốn.

- Không nên biện luận dài dòng để "chạy tội", mà hãy nhìn thẳng vào vấn đề và nhận lãnh trách nhiệm về phía mình.

- Thể hiện một cử chỉ đặc biệt của lòng tốt khác hẳn ngày thường, để tạo ra sự khác lạ đáng lưu ý trong cung cách ứng xử.

-Nếu có thể thì nên tặng hoa kèm với lời xin lỗi, bạn sẽ thấy cực kỳ "ép-phê".

- Sau khi đã xin lỗi xong, bạn cần phải biết tha thứ cho bản thân mình trước, bởi vì bạn đã công nhận sai lầm và cố gắng để sống tốt hơn. Hãy rút kinh nghiệm để trở thành một con người mới mẻ hơn, tích cực hơn, khôn ngoan hơn. Nếu không, bạn sẽ phải hối tiếc và lại phải xin lỗi 1001 lần nữa!