Con biết “Mẹ yêu Con” khi hay tin con đang lớn dần trong cơ thể mẹ. Khi
trái tim con và mẹ cùng chung nhịp đập. Mẹ đã rất thận trọng, gìn giữ
và chăm sóc con bằng cả trái tim yêu thương để trong suốt 9 tháng 10
ngày cho con nhìn thấy bình minh của cuộc sống. Mẹ đã ôm trọn con vào
lòng, đặt lên má con nụ hôn thật sâu với một cảm xúc dâng trào khó tả.
Mẹ đã khóc – những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc.
Con
biết Mẹ yêu Con, khi con lên 5 tuổi mẹ đã thức trắng đêm vì sợ con tỉnh
giấc, cơn sốt cứ đeo bám con suốt mấy ngày mà vẫn chưa dứt, mẹ lo lắng
đến gầy dộc cả người, mọi người vào viện thăm con đều lo lắng cho cả con
và mẹ.
Con biết Mẹ yêu con khi dùng roi quất vào mông con thật nhiều cái làm con đau điếng và sưng tấy lên vì tội nói dối mẹ trốn học đi chơi. Lúc đó con đau lắm, con khóc và giận mẹ thật nhiều. Nhưng hôm sau khi tắm cho con nhìn thấy nhiều vết lần đó mẹ đã ôm con vào lòng và khóc. Lúc đó con mới thấy hối hận và hiểu ra rằng mẹ còn đau hơn con gấp trăm ngàn lần.
Con biết Mẹ yêu con khi con chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học, mẹ đã làm hết mọi công việc và luôn dành cho con thời gian để ôn bài. Đêm đến trước ngày thi mẹ dặn con phải đi ngủ thật sớm , trong lúc con đang ngon giấc thì mẹ lại thao thức vì lo không biết ngày mai con sẽ làm bài thi ra sao. Sáng hôm đó mẹ đã dậy thật sớm chuẩn bị cho con bữa sáng rồi sau đó đưa con đến tận cổng trường nơi con dự thi. Mẹ lặng lẽ, hồi hộp, lo lắng ngồi chờ con giữa cái nắng chói chang của mùa hạ, nhưng sự mệt nhọc tan biến nhanh khi mẹ nhìn thấy con bước ra từ phòng thi.
Con biết Mẹ yêu con ngay cả khi con thất bại. Con đã thi rớt đại học. Con biết mẹ cũng buồn lắm nhưng mẹ lại không trách mắng mà ngược lại luôn ở bên cạnh an ủi, động viên để con vượt qua “vất ngã đầu đời”. Con đã lựa chọn vào học một trường Cao đẳng theo đúng ngành mà con yêu thích và mẹ là người đầu tiên đứng ra ủng hộ cho quyết định của con.
Con biết Mẹ yêu con , ngày con chính thức trở thành một cô sinh viên mẹ đã cầm tay con và nói: “ Con đường để đi tới đích nếu không thể đi theo con đường thẳng thì con hãy can đảm bước đi trên con đường vòng, hẳn con đường ấy sẽ dài hơn, nhiều trông gai thử thách nhưng con sẽ trưởng thành hơn” và con hãy nhớ “ Sự trưởng thành của mỗi con người không chỉ đánh dấu bằng những thành công mà cả thất bại nữa”.
Đã 23 năm trôi qua câu nói “ Mẹ yêu Con” chẳng bao giờ mẹ nói ra hay viết thành lời, nhưng trong trái tim con, con đã nghe, đã nhìn và cảm nhận được câu nói đó . Bởi chính mẹ đã cho con hiểu sự hy sinh có bao giờ được cất lên thành lời.
Con biết Mẹ yêu con khi dùng roi quất vào mông con thật nhiều cái làm con đau điếng và sưng tấy lên vì tội nói dối mẹ trốn học đi chơi. Lúc đó con đau lắm, con khóc và giận mẹ thật nhiều. Nhưng hôm sau khi tắm cho con nhìn thấy nhiều vết lần đó mẹ đã ôm con vào lòng và khóc. Lúc đó con mới thấy hối hận và hiểu ra rằng mẹ còn đau hơn con gấp trăm ngàn lần.
Con biết Mẹ yêu con khi con chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học, mẹ đã làm hết mọi công việc và luôn dành cho con thời gian để ôn bài. Đêm đến trước ngày thi mẹ dặn con phải đi ngủ thật sớm , trong lúc con đang ngon giấc thì mẹ lại thao thức vì lo không biết ngày mai con sẽ làm bài thi ra sao. Sáng hôm đó mẹ đã dậy thật sớm chuẩn bị cho con bữa sáng rồi sau đó đưa con đến tận cổng trường nơi con dự thi. Mẹ lặng lẽ, hồi hộp, lo lắng ngồi chờ con giữa cái nắng chói chang của mùa hạ, nhưng sự mệt nhọc tan biến nhanh khi mẹ nhìn thấy con bước ra từ phòng thi.
Con biết Mẹ yêu con ngay cả khi con thất bại. Con đã thi rớt đại học. Con biết mẹ cũng buồn lắm nhưng mẹ lại không trách mắng mà ngược lại luôn ở bên cạnh an ủi, động viên để con vượt qua “vất ngã đầu đời”. Con đã lựa chọn vào học một trường Cao đẳng theo đúng ngành mà con yêu thích và mẹ là người đầu tiên đứng ra ủng hộ cho quyết định của con.
Con biết Mẹ yêu con , ngày con chính thức trở thành một cô sinh viên mẹ đã cầm tay con và nói: “ Con đường để đi tới đích nếu không thể đi theo con đường thẳng thì con hãy can đảm bước đi trên con đường vòng, hẳn con đường ấy sẽ dài hơn, nhiều trông gai thử thách nhưng con sẽ trưởng thành hơn” và con hãy nhớ “ Sự trưởng thành của mỗi con người không chỉ đánh dấu bằng những thành công mà cả thất bại nữa”.
Đã 23 năm trôi qua câu nói “ Mẹ yêu Con” chẳng bao giờ mẹ nói ra hay viết thành lời, nhưng trong trái tim con, con đã nghe, đã nhìn và cảm nhận được câu nói đó . Bởi chính mẹ đã cho con hiểu sự hy sinh có bao giờ được cất lên thành lời.
Minh Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét